Thứ Ba, 17 tháng 1, 2012

Giấc mơ xuân

Thi kết thúc học phần xong. Một cảm giác u buồn xâm chiếm lấy Q. Đã đến lúc, các bạn trong lớp ai cũng khăn gói lên đường về quê ăn Tết. Đây là khoảng thời gian Q cảm thấy cô đơn nhất. Không có ai và cũng không còn ai ở nhà đợi chờ Q. Từ khi mẹ mất, gian nhà tranh bé nhỏ thành ra quá rộng đối với Q.

Trong Q luôn có hai con người. Một người đầy nghị lực, ý chí, vượt khó. Q tự kiếm sống để ngày ngày đến giảng đường ngồi học. Lao động chân tay hay lao động trí óc, Q đều nhận làm. Mùa hè, Q đi trồng cây thuê, đi làm phụ hồ cho các công trình xây dựng. Có khi ra đến thành phố X hay vào Cao nguyên Y. Bình thường Q làm việc ở cửa hàng internet, chạy bàn cho nhà hàng tiệc cưới. Có khi làm gia sư. Tuy cuộc sống mưu sinh lắm gian nan nhưng lúc nào Q cũng cảm thấy lạc quan, yêu đời

Còn một người khác trong Q thường hay tủi hờn. Cuộc đời thật bất công. Tại sao chỉ có một mình Q giữa cuộc đời này? Tại sao không có ai đợi chờ Q? Q lầm lũi một mình. Vui, buồn, khóc, cười. Cô độc quá. Nhiều lúc Q đã khóc. Nước mắt của một thằng con trai mười chín tuổi mặn và đắng làm sao! Đêm nào Q cũng nằm mơ. Nhưng giấc mơ có mẹ là giấc mơ đêm giao thừa. Q loay hoay quét dọn trong khi mẹ nấu mâm cơm cúng ông bà.

Sáng nay là buổi học cuối cùng. Cả lớp náo nức, rộn ràng đợi giờ văn học Mĩ của cô chủ nhiệm để tạm biệt và gửi lời chúc tết. Q ngồi bên ô cửa sổ, mở ra góc vườn xanh tán hoa Sưa dưới kia. Và Q miên man nghĩ. Q rất yêu việc học. Hạnh phúc nhất của Q là được đến giảng đường. Được nghe thầy cô giảng bài. Cô giáo chủ nhiệm rất quan tâm đến hoàn cảnh của Q. Thường động viên tinh thần và cho Q mượn sách đọc. Cô hướng dẫn Q và các bạn trong lớp có hoàn cảnh khó khăn thủ tục vay tiền ngân hàng để đi học. Q cũng đã từng được nhận học bổng của các tổ chức tài trợ. Q nhớ mãi lần đầu tiên đến ăn cơm nhà cô cùng các bạn trong lớp. Cô bảo Q rằng cuộc đời không cho ai tất cả và cũng không lấy đi của ai tất cả. Số phận có thể thay đổi được Q à.

Q lờ mờ hiểu ra số phận và định mệnh là hai phạm trù khác nhau. Những giờ giảng của cô luôn để lại ấn tượng sâu sắc về trí tuệ và cảm xúc cho cả lớp. Tiếng cô chủ nhiệm vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Q:

“ Đây là buổi học cuối cùng của năm, cô chúc các bạn về ăn Tết cùng gia đình vui vẻ, chúc đại gia đình vạn sự như ý” .

Rồi cô tiến xuống cuối lớp và tiếp tục:

“ Lớp chúng ta, Q là bạn có hoàn cảnh mồ côi cả cha lẫn mẹ. Là giáo viên chủ nhiệm cô có món quà Tết gửi em về thắp hương cho mẹ. Tết này cô và các bạn đại diện lớp sẽ lên thăm em.

Q cảm động vô cùng. Q không còn cảm thấy cô độc nữa. Những ánh mắt yêu thương và chia sẻ của các bạn trong lớp dành cho Q. Gia đình của Q là ở đây. Ngoài kia, cánh én đang về. Những chồi non đang cựa mình háo hức đón xuân. Ngàn giọt sương đọng trên lá cỏ nơi những con đường nhỏ trong sân trường đang nhấp nhánh gọi xuân sang.

Bài đăng trên Tạp chí Văn nghệ Tam Kỳ

Khu vườn mùa Xuân

Huỳnh Thị Thu Hậu

Trong khu vườn mùa Xuân

Tiếng chim sẻ gù nhau

Chồi non cựa mình

Sóng sánh nắng mai

Trong khu vườn mùa Xuân

Thiếu nữ áo đỏ ngồi vẽ

Cội mai vàng và giọt sương

Long lanh mùa đã Xuân

Trong khu vườn mùa Xuân

Đàn bướm trắng hôn lên nhành hoa dại

Rung rinh thảm cỏ

Xanh màu yêu

Xuân Nhâm Thìn

2012

Thứ Năm, 12 tháng 1, 2012

ĐẠO ĐỨC NGHỀ NGHIỆP Ở ĐÂU?


Tôi đến đón con sau khi dạy tiết năm. Trời mưa to. Thấy con mình ở truồng. Co giáo Th nói mẹ quên đem quần cho Nấm nên không có đồ thay. Cô còn lại thì đang thay áo quần cho con của một phụ huynh đại gia. Tôi thấy trong lòng như có ai cầm dao mà cắt. Tôi bảo nếu phụ huynh quên thì cô điện cho một tiếng để mẹ đem lên. Vì công việc cuối năm nhiều. Tôi về nhà người thân lấy quần mang lên cho con mà nước mắt lưng tròng. Không có ai đánh mà tôi khóc. Tôi khóc vì tủi thân, tôi khóc vì uất ức, tôi khóc vì không có tình người.

Tôi lên hỏi cô hiệu trưởng giáo viên dạy ở đây cần nhất là cái gì? Mà sao trời lạnh hai cô ở lớp bé lại để cho cháu ở truồng trong khi có nhiều giải pháp để giúp trẻ. Cô hiệu trưởng bảo nhà trường vẫn có đến hai ba trăm bộ quần áo cho trẻ phòng khi phụ huynh quên mang. Vậy mà hai cô giáo ấy lại đối xử nhẫn tâm như thế?

Đã nhiều lần thấy thái độ vòi vĩnh của hai cô. Nhưng vì thương con nên tôi im lặng. Tôi cũng quà cáp đầy đủ vào các ngày lễ. Đó là chưa nói đến cảnh chướng tai gai mắt vẫn diễn ra hằng ngày. Khi con của một phụ huynh trong lớp thuộc hàng đại gia, đi xe ô tô, mỗi khi cháu được bố mẹ đưa đến là hai cô đều đon đả ra bồng vào. Rồi đút ăn. Còn con chúng tôi thì tự vào và tự đút ăn. Mấy lần con tôi bị cô giáo TH đánh, có hôm để lại vết xước trên mặt. Tôi về hỏi Nấm. Nó bảo cô giáo lấy cây thước đánh con vì con lấy đồ chơi. Tôi gọi điện nói chuyện, đầu tiên cô giáo TH nói dối là không hề có đánh. Tôi bảo tại sao Nấm khằng định là cô TH đánh con còn cô kia thì không. Sau một hồi, cô thừa nhận là có. Và cây thước đó không to. Nhưng do cô không để ý. Cô cũng xin lỗi. Tôi bảo cô có thể đánh trẻ ở chân hoặc tay khi trẻ hư còn không đựợc đánh trên đầu, trên mặt con tôiGiờ đón con hai cô ngồi ghi ghi chép chép. Không sửa soạn áo quần gì cho trẻ hết. Nếu tôi dạy tiết năm thì y như rằng cô khó chịu. Nấm thấy mẹ đến thì bảo cô nói: “mẹ Nấm giỡn hay sao mà chưa chịu đến đón”. Tết sắp đến, chúng tôi đi họp phụ huynh, tôi cũng đã nộp tiền quỹ để lớp mua quà biếu cô. Vấn đề là chị thủ quỹ chưa làm kịp. Bản thân tôi cũng đang đi mua quà để biếu riêng cho hai cô nhưng chưa kịp trao. Bây giờ thì đối với tôi việc đó không còn ý nghĩa nữa.

Người làm nghề dạy trẻ quý nhất là tấm lòng yêu trẻ. Trẻ mới ba tuổi, cần nhất là sức khoẻ để chơi ngoan. Trời mùa đông, mà bắt trẻ phải đi sớm để 7h30 là phải vào học chữ. Trong khi bảy giờ cô mới chuẩn bị xong cháo để ăn.

Trước khi về trường, Nấm đã từng có một nguời cô tuyệt vời, yêu trẻ vì bản thân cô là một người lớn lên từ trại trẻ mồ côi. Cô Nhung trường Sơn Ca là một người giáo viên đã nuôi dạy trẻ bằng tình yêu vô tư và sự đồng cảm. Gia đình tôi đến bây giờ vẫn xem cô như người trong nhà. Nhưng vì làm nhà ở nơi khác nên tôi phải chuyển con tôi về trường VK để tiện đường. Bây giờ nhắm mắt lại, tôi vẫn bị ám ảnh bởi gương măt hai cô giáo không tình yêu kia! Con tôi vào học lớp bé ở trường VK, nhà trường họp xin quỹ để sửa sang lóp học vì lớp học rất tạm bợ. Không có toilet riêng cho trẻ. Toilet người lớn nằm cách lớp học một khoảng xa, mái tôn thì dột nát. Phụ huynh lớp trong đó có tôi đã đóng tiền nhưng vẫn không thấy toilet dùng được. Các chấu vẫn phải ngồi trong bô ngoài mái hiên lớp học để giải quyết nhu cầu. Được biết Mầm Non đang là cấp học được chú trọng đầu tư để thay đổi chất lượng giáo dục, vậy mà con tôi vẫn phải học ở một lớp học bàn ghế rất cũ, lớp học thì ẩm thấp????

Xã hội bây giờ nhiều người không làm việc vì cái tâm mà vì muốn có nhiều tiền. Những người này không bao giờ hiểu được rằng nhu cầu vật chất thì có hạn.

Thứ Bảy, 7 tháng 1, 2012

Happy New Year

Mùa Xuân đến đã lâu. H thấy lòng vui khi cầm trên tay tạp chí Đất Quảng có bài thơ Và một ngày của H. Trong cái lạnh ong óng của Xuân, bao việc cần hoàn tất. Nghĩ cũng lạ. Tết là khoảng thời gian để thanh nhàn, nghỉ ngơi. Nhưng ngoài kia, phố phường tấp nập, ai cũng vội vã. Những lúc thiên hạ bon chen, H lại muốn tìm một nơi thật yên tĩnh để thấy bình yên:
Ta dại ta tìm nơi vắng vẻ
Người khôn người đến chốn lao xao
Lời của Bạch Vân Am Sĩ thấm từng nhịp thở của H.