Thứ Ba, 6 tháng 7, 2010

Nhật kí cho đỉnh bình yên

NHẬT KÍ CHO ĐỈNH BÌNH YÊN

Huỳnh Thị Thu Hậu

Trường Đại học Quảng Nam

VIẾT CHO NGÀY MƯA!

Sáng nay thức dậy nhìn trời mưa tôi muốn được nằm vùi trong chăn một lát nữa. Mở bài Phiên chợ Ba Tư nghe. Huế ngày xưa lại hiện về trong kí ức. Con đường phượng bay. Dòng Hương những chiều vàng. Hoàng hôn trên đỉnh cột cờ…Tôi đã từng trải qua những khoảnh khắc tự tại với bầu trời rộng rãi. Tôi gọi anh là bầu trời rộng rãi vì anh luôn hướng tôi đến với sự an nhiên, đến với cỏ cây, với âm nhạc, với những suy nghĩ tích cực, với lí tưởng về một cuộc sống ý nghĩa.

Một ngày mưa. Thấy nhớ một người. Vì sự du dương, ngọt ngào, trong sáng của âm thanh hay vì lòng thênh thang với những ý tưởng đẹp.

Đến Osaka quán. Tiếng chim bên hè thanh thản buông giữa trời tháng ba. Tháng ba năm này có nhiều điều bất ngờ. Nắng quá vàng nếu không nói là quá khắc nghiệt. Đối với những người yêu nắng như mình, thì nắng có già đến mấy cũng không làm mình ngại. Nhưng một buổi sáng mưa bay nhẹ như thế này cũng làm mình dễ chịu. Ngồi một mình để tĩnh tâm sửa lại bài viết khoa học về Cánh đồng bất tận của Nguyễn Thị Ngọc Tư. Tôi đã để cho ý thức của mình miên viễn với những tác phẩm của Faulkner. Vì sao thế?

Anh đến. Vẫn ánh mắt tinh anh và tài tử. Mang cho tôi mấy đĩa nhạc không lời. Anh thích chia sẻ về niềm yêu thích âm nhạc và văn học cổ điển. Đặc biệt là những tác phẩm văn học nước ngoài. Cũng từng là sinh viên khoa văn, ra trường công tác bên ngành công an. Anh sắc sảo trong đánh giá, hiểu biết rộng. Bạn bè bảo nhau ông trời sống không cân. Bao nhiêu ưu thế đều tập trung ở anh. Đẹp trai. Có nhiều tài, đánh cầu lông giỏi, hát hay. Nhất là ngón đàn. Ngón đàn mê hồn và ánh mắt liêu trai.

VIẾT CHO NGÀY NẮNG

Một cái tên. Một con người. Một cá tính. Một tâm hồn. Tại sao mình không gặp được nhau sớm hơn? Những giấc mơ và niềm say mê vì bổn phận tưởng đã ngủ yên lại trỗi dậy trong em. Ngoài kia, cả một bầu trời rộng rãi, tiếng chim hót ríu rít trong vườn em hay tâm hồn em đang ríu rít? Nắng vàng hơn và bướm quấn quít nhau hơn. Dù thế nào em cũng cảm ơn cuộc đời đã cho chúng ta được gặp nhau và được làm bạn của nhau. Khi em bên anh, thời gian như ngừng lại. Khi em bên anh, sự bình yên lên ngôi. Anh là chú ngựa dũng mãnh. Em là cánh đồng cỏ mềm mại nằm dưới vó ngựa kiêu hùng kia. Nồng nàn là em. Đắm say cũng là em. Dịu dàng là em. Mãnh liệt cũng là em. Hãy cùng em thăng hoa với bất tận cao xanh, trong sự hòa hợp của tâm hồn. Bây giờ. Và mãi mãi

Nắng sóng sánh sẽ mang ý tưởng đẹp của em đến cùng anh.

VIẾT CHO NGÀY XA

Cuộc đời là một chuỗi các cuộc hành trình. Đến và đi. Sáng nay tôi lại được đi xa. Xa với thành phố bé nhỏ của tôi. Hội thảo về công nghệ thông tin trong giảng dạy tại thành phố Quãng Ngãi. Một ngày mới gắn với việc học được những kĩ năng mới luôn có sức quyến rũ với tôi. Tôi như thấy mình mới hơn, thật sống hơn. Anh lại gọi điện và động viên tôi cố gắng hoàn thành các công việc của hội thảo. Chợt nhớ lúc sáng anh và tôi ngồi café đợi xe đi. Bồi hồi. Trong màn sương huyền thoại của tháng ba, tôi ngồi nhìn con đường trước mắt. Chỉ toàn sương là sương. Sương vương tóc tôi. Bao bọc tôi. Sương đang tan trong miệng tôi. Tôi chợt nhớ có lần anh đã kể tôi nghe câu truyện người ăn gió và quả chuông bay đi . Tôi đang ăn sương. Không biết ở công sở anh có linh cảm được điều đó không?

MƯA THẢO NGUYÊN

Anh kể tôi nghe về bản nhạc Asturias. Cây đàn guitar ngân lên như mưa đổ xuống. Sáng nay cũng tại Osaka, tôi bay cùng từng giọt âm thanh tới thảo nguyên mênh mông. Những cơn mưa kia phải ở thảo nguyên mới lãng mạn và đúng bản chất. Tôi lắng nghe. Giọt rào rào. Giọt lặng lẽ. Cái mênh mông của thảo nguyên khiến cơn mưa thêm gợi cảm.

Tôi chăm chú nhìn phần trình bày của học trò. Những bài tập tôi giao cho các bạn được gửi lại qua email. Văn học Hi Lạp, Tây Ban Nha, Anh, Pháp…Các bạn thật năng động. Tôi nhận xét từng bài. Hình ảnh mà các bạn đưa vào nhiều lúc chưa trật tự nó tạo nên sự khó hiểu. Anh giúp tôi, lấy thêm nhạc để cài vào cho phù hợp. Bài santorini cho văn học Hi Lạp, bài Asturias cho văn học Tây Ban Nha…Anh lúc nào cũng tạo cho tôi niềm say mê trong công việc. Có một người bạn như anh để sẻ chia cuộc đời thật hạnh phúc. Giai điệu của Santorini hùng tráng và êm dịu. Sự kết hợp hài hòa. Cũng giống như con người anh. Mạnh mẽ. Nhẹ nhàng.

Tôi đang ngồi thưởng thức ngón đàn của anh. Những ngón tay chở đầy tâm trạng. Và lúc nào tôi cũng thích màu quân phục công an của anh. Trong quân phục này, anh chững chạc, chuẩn mực, đầy tin cậy. Một cảm giác được chở che. Công việc của những người như anh rất thiêng liêng, cao cả. Bảo vệ sự bình yên cho mọi người. Tôi hay nói về nghề anh. Từ ngày còn ở Huế tôi đã đọc Tội ác và trừng phạt của Dos. Tôi mang cho anh mượn. Cuốn sách viết về tâm lí tội phạm. Tôi hiểu được những gian khổ và nguy hiểm trong nghề của anh. Lấy lí trí, tình cảm và nhân cách để giáo huấn cho những kẻ sống theo bản năng. Trong cuộc chiến đấu vì sự bình yên của nhân dân, anh cũng trải nghiệm được nhiều.Cuộc sống hiện đại, tội phạm ngày càng nguy hiểm và tinh vi. Anh và đồng nghiệp của mình càng cần cố gắng hoàn thiện hơn nữa.

GiẤC MƠ

Những ngày hội diễn văn nghệ của nghành công an, tôi cùng bạn bè đi cổ vũ cho anh. Tại đây, tôi đã khóc khi xem tiết mục múa về hình tượng người chiến sĩ công an đã anh dũng hi sinh trong quá trình đấu tranh phòng chống tội phạm hình sự. Những tiết mục mang tính truyền thống nhiều hơn là tính hiện đại, cách tân, đổi mới.

Đêm qua, tôi nằm mơ. Giấc mơ không lành. Những tên tội phạm nguy hiểm. Những kim tiêm nhiễm HIV. Và anh. Trong cuộc đấu tranh dữ dội và khốc liệt. Một mũi kim nhiễm HIV đã cướp mất anh. Những ngày không có anh. Trống trải. Nhàm chán. Không say mê. Không sáng tạo. Tôi giật mình. Mồ hôi túa ra. Tại sao lại thế? Dẫu biết trong cuộc đời mọi điều đều có thể xảy ra. Nhưng đó không bao giờ là sự thật. Tôi nhắm mắt lại và thầm cầu mong như thế.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét