ĐÂU RỒI GIẤC MƠ CỎ XANH
Huỳnh Thị Thu Hậu
Cuộc đời có những cơ duyên, tôi gặp nhà thơ Nguyễn Ngọc Hạnh vào một ngày thanh minh tinh khôi và trong veo- ngày thơ việt
Tôi thao thiết đi tìm những cung bậc tình yêu trong thế giới nghệ thuật của thơ anh:
Em là bốn mùa hạnh phúc
Đã cho tôi đắm say, mật ngọt
Những nồng nàn, đắm say mãnh liệt của tình yêu đích thực:
Rồi thương em mà đâu biết làm gì
Tôi một mình lặng lẽ, đôi khi…
Thời gian vẫn vô tình đi qua, để lại trong anh những nhớ thương đau đáu một bóng hình:
Mới thôi
Mà đã một ngày
Tôi bơ vơ
Giữa đắm say nhớ người
Chiều rơi nhỏ nhẹ
Chiều trôi
Mình tôi
Đầy ắp khoảng trời không em
Đi tìm em hay cũng chính là hành trình tìm chính bãn ngã của mình, hành trình níu giữ và sáng tạo cái Đẹp. Vượt lên trên sự hữu hạn của thân phận, thơ anh là tiếng nói của mĩ cảm cứu rỗi cuộc sống:
“Tôi tin vào một nửa của kiếp trước và một nửa của kiếp sau. Tin vào cái đẹp.”
Dẫu biết rằng cái đẹp là mong manh dễ vỡ:
Em tan vào giữa cao xanh
Rơi như giọt lệ long lanh bên trời
Đã nhiều lần anh gọi tên những thanh âm đẹp nhất của cuộc đời đó là tiếng yêu thương: Lời yêu tách vỏ tiếng chim ra ràng, Lời yêu tôi nảy mầm.
Thơ tình Nguyễn Ngọc Hạnh gieo vào lòng người một niềm khắc khoải về thân phận con người:
“Người ta có thể mãi mãi xa lạ dẫu sống trọn kiếp nhưng chúng ta là khoảnh khắc mà vô tận…Cõi đời này rồi cũng phù du thôi. Chỉ là giấc mơ, thoáng chốc!”
Câu thơ mang cảm quan của tinh thần hiện sinh. Vì thế vô cùng nhân văn. Không né tránh mà trực diện đối thoại với chính mình trên hành trình tìm ra ý nghĩa sự sống.
Những bài thơ tình của anh ám ảnh bởi giọng điệu êm như lời nói khẽ. Giọng điệu tha thiết yêu đời, yêu người. Sự đa giọng điệu trong những lời thơ, có khi là một người con hoài nhớ về mẹ, về quê hương để lưu giữ hồn quê chân chất:
Đau đáu bên lòng
Một khúc ca dao
Chợ sớm chợ chiều dãi dầm đời mẹ
Thân cò dạt trôi
Bao mùa dâu bể
Mẹ một đời đứng tựa bờ ao
Qua đò nhớ mẹ
Anh gửi em sương sớm đầy hoa
Đường làng cũ một thời chung bóng
Những trưa nồng đu đưa tiếng võng
Hoa và dòng sông
Anh đã vẽ nên một bức tranh làng quê lung linh huyền diệu với làn sương và hoa đồng nội từ thẳm sâu kí ức cùng nỗi nhớ. Có khi đó là giọng điệu của một hiền triết: Mất mát là để tồn tại theo cách của mình, để được là mình.
Trong tình yêu, anh là một người tình sâu sắc. Bài thơ Hạnh phúc lăng lẽ là một sự bứt phá mang dấu ấn cách tân của anh. Ta bắt gặp ở đây sự xoá nhoà lằn ranh thể loại, bài thơ như một câu chuyện kể, mang hơi thở của truyện ngắn. Thơ văn xuôi là một thế mạnh phù hợp với phong cách phóng khoáng và lãng mạn trong con người anh: Đâu rồi giấc mơ cỏ xanh, Giấc mơ
Điểm nhìn nghệ thuật bên trong là con mắt thơ ở bài này. Anh viết về bi kịch của một người phụ nữ không có tri âm trong đời với chi tiết đôi mắt buồn:
…Lặng lẽ cam chịu như là số phận. Từng đêm vầng trăng ngoài ô cửa nhỏ kia không sẻ chia hết những u hoài trong đôi mắt thiếu phụ. Có điều gì thẳm sâu, ẩn ức nuối tiếc khôn nguôi…
…Lặng lẽ làm hết mọi điều để lấp đầy nỗi trống vắng mà sao vầng trăng cứ đi ngang qua ô cửa lạnh lùng. Ít ai biết bên ngoài sự tĩnh lặng là nỗi lòng của những ngọn sóng, của những cơn khát xô bờ…
Lặng lẽ đêm hoang vu
Lặng lẽ ngày mong đợi
Một mình.
Sự cách tân trong tập thơ này còn thể hiện ở những bài lục bát rơi như : Mưa ở Huế, Chông chênh, Ngập ngừng.
Đọc thơ của anh chúng tôi thật hạnh phúc vì như gặp chính mình. Lời của anh là lời của tri kỉ tri âm. Thơ anh tinh tế và neo đậu bằng sự ngọt ngào của một người đã sống và yêu sâu sắc từng khoảnh khắc của cõi mơ hồ buồn tênh phận mình. Những bài thơ giàu nhạc tính, tự nhiên và hồn hậu. Những bài thơ đẹp như một giấc mơ mãi miết đi tìm:
Đấy là khi bầu trời không còn bình yên
Khi gót chân em
Dẫm lên chiếc bóng hạnh phúc
Nhỏ nhoi dưới chân mình
Đâu rồi giấc mơ cỏ xanh
Anh đã đến và đã yêu cuộc đời này đến tận cùng. Cái Tình trong thơ anh luôn căng tràn, đó không chỉ là cái tình luyến ái mà còn là tình yêu làng quê, tình yêu con người, yêu thiên nhiên và trên hết là tình yêu cái Đẹp.
Tam Kỳ, ngày 29/2/2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét