Thứ Tư, 24 tháng 11, 2010

Tái sinh -Truyện của Hậu

TÁI SINH

L gọi cho Q từ thành phố S xa xôi: “Ngày nào anh cũng đọc blog của em. Không có anh để khóc khi bất bình ức uất, nhưng phải cố lên. Sống phải đấu tranh không được bi quan vì nó đồng nghĩa với đầu hàng. L một mình ở thành phố S lãng mạn, với lá vàng, với cái rét buốt. Và cô đơn. Và nhớ Q cháy bỏng. Sau hội thảo, L tranh thủ đi hiệu sách để mua tặng Q những cuốn truyện. Đó là thói quen đáng yêu mà L có từ khi yêu Q. Mỗi cuốn sách là một kỉ niệm về những nơi L đã đi qua. L đã từng ghi : “Love isnts everything for me but help me can do everything” trong cuốn Lụa khi gửi cho Q.

L bao giờ cũng bận rộn. Mực thước. L yêu Q vì Q là một thế giới khác. Q tài hoa. Lãng mạn. Toàn làm những điều bất ngờ. Không định sẵn. không lập trình. Không kế hoạch. Khi L đang tối mắt, tối mũi vì họp hành nơi công sở thì Q gọi: “Anh ơi, cà fe nhé!” Mùa đông ướt sũng không ánh nắng mặt trời Q gửi tin: “Anh ơi đi ra biển cùng em. Ở đây em thấy ngạt thở vì sự kèn cựa và đố kị”.

Một mình với mùa đông ở S. L thấy nhớ Q da diết. Nhớ mái tóc mây vàng mềm như nhung. Nhớ ánh mắt biết cười. Nhớ đôi bàn tay ấm áp. Q đam mê công việc. Nhiệt tình với một ngọn lửa trong tim. L luôn cảm thấy bất an trong tình yêu của Q. Vì không bao giờ nắm bắt được Q. Q cho rằng cuộc đời là một cuộc chơi. Hãy vui chơi hồn nhiên như đứa trẻ. Công sở và văn phòng chỉ là những mê cung khiến anh đánh mất mình. Khi quen Q, L đã nghe rất nhiều lời đồn. Đám con gái cơ quan L kháo nhau: “ Q đa tài. Đa tình”. Chị L thì bảo : “ Con gái viết truyện, làm thơ như Q làm người tình thì thích chứ làm vợ thì mệt lắm.” Bạn thân L bảo: Q là người sống bản lĩnh, phong cách, chân thành. Hiếm đó. Cố mà giữ.” Riêng L mới hiểu đằng sau vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ thì Q là người rất yếu đuối, hay khóc một mình khi cô đơn. Sống tình cảm nên dễ bị tổn thương. Thích sự công bằng và khẳng định được mình. Rất cứng đầu. Q thích mặc áo dài lụa đến trường. Yêu những lối đi với hoa cúc dại vàng trong khuôn viên của trường. Có lần, Q tâm sự cùng anh Q đã phản biện lại đồng nghiệp. Họ vô lí quá. Những thói quen cũ mòn. Những quan niệm cũ mòn. Dù thế nào Q vẫn luôn sáng tạo. Vẫn thử nghiệm những phương pháp mới. Chỉ cần nhìn ánh mắt học trò là Q biết mình được tiếp thêm sức. Và anh nữa.

Từ ngày anh đi. Đêm nào Q cũng nằm mơ. Mộng mị. Q lạc anh giữa đám đông. Q rất ghét đám đông. Nhìn ai cũng giống nhau. Xét nét. Giữ kẽ. Níu áo nhau. Những nụ cười không một chút thật thà. Đãi bôi. Mà nụ cười Q thì tràn đầy. Rồi Q thấy mình trên đỉnh mây mưa. Những cơn mưa tái sinh. Chợt Q bị đuổi bắt bởi một con rắn. Bản năng sinh tồn trỗi dậy. Q cố chạy. Nhưng càng cố càng không thể. Một tiếng kêu xé màn đêm vỡ ra.

Q thức dậy trong hỗn mang cảm xúc. Không thể ngủ lại. Q mở máy tính ra viết blog: Thơ cho L: Em chạy trốn anh.Chạy trốn chính mình. Chạy trốn nỗi nhớ. Nhưng ánh mắt anh.Nụ cười anh. Giọng nói ấm áp.Vẫn ám ảnh em. Mỗi hoàng hôn. Mỗi ban mai. Em muốn được hiến dâng. Được tái sinh. Được ở trong anh.Dịu dàng. Đắm say. Em sợ sự nhàm chán. Sợ vòng quay vô hình. Cuộc sống cần có những. hồi hộp. Đợi chờ. Khát khao. Em không cần mực thước. không cần sự đạo mạo.Trang nghiêm.Chỉ cần em được là một người đàn bà đích thực. Em bất cần.Khi đứng trước sự bon chen. Ghen tị nhỏ nhen.Bởi đời sống của em. Là bầu trời Thênh thang Ngoài ô cửa Là những thảo nguyên mênh mông.Là những cảm xúc.Vô biên.Anh ơi đừng tỉnh nữa.Để em được yêu anh.Để lúc nào giữa chật hẹp của lộ trình định sẵn. Anh nhớ đến em. Để bên anh. Em là người đàn bà đích thực.

Và Q lại nằm mơ. Những cơn mưa tái sinh.

Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Truyện của kafka

Franz Kafka

Hồi đó trời còn rất sớm, đường phố trong lành và vắng tanh, tôi đi ra ga. Khi tôi so đồng hồ của tôi với đồng hồ trên tháp, tôi thấy rằng, đã muộn hơn rất nhiều so với tôi đã từng tưởng, tôi phải thật khẩn trương, nỗi hốt hoảng bởi sự phát hiện này làm cho tôi không còn tin vào con đường mình đang đi nữa, tôi vẫn chưa tỏ tường về thành phố này lắm, may quá lại có một người công an đứng ở gần đấy, tôi chạy đến chỗ anh ta và hỏi đường một cách gấp gáp không kịp thở. Anh ta cười và nói: "Cậu muốn ta chỉ đường đi ư?" "Phải", tôi đáp, "bởi vì tôi không thể tự mình tìm được." "Bỏ cuộc đi! Bỏ cuộc đi!", anh ta nói rồi quay đi với những bước chân dài, như thể là những người chỉ muốn cười một mình.
1915
Cổ Nhuế chuyển ngữ từ nguyên bản tiếng Đức

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Ngẫu hứng

Love isnt everything for me but it can help me do everything!
L said that. Now Where L is? I wish Past return to live!

Thứ Tư, 3 tháng 11, 2010

chông chênh

CHÔNG CHÊNH

Chông chênh nắng

Chông chênh mưa

Hạ bâng khuâng đỏ

Thu mong manh vàng

Chông chênh nhớ

Chông chênh thương

Em chông chênh giữa

đôi bờ tim anh...


BÀI THƠ CHO BẢN NGÃ

Huỳnh Thị Thu Hậu

Ừ thôi cũng một cuộc tình

Cho ta khôn lớn để còn đứng lên

Một mình với những đa đoan

Ta về nhặt cánh hoa vàng thềm xưa

Ừ thôi cũng một lời vàng

Thềm xưa hoa nắng một mình hát ca

Khúc tình buộc ở ngang vai

Ta tìm ta giữa vô thường ban mai

Thứ Hai, 1 tháng 11, 2010

Miền của em

MUỘN

Huỳnh Thị Thu Hậu

Em biết rằng em là người đến muộn

Chỉ một bước chân sao chẳng thể sánh cùng

Em biết rằng em là người đến muộn

Có chị ấy rồi liệu anh còn yêu em


Em giận mình rồi giận cả câu ca

Sao không nói hộ lòng em sóng cả

Đâu biết rằng câu ca nào có tội

Anh vô tình anh chỉ biết đấy thôi


Trăng muộn là trăng tròn hơn cả

Hoa muộn là hoa của yêu thương

Tình muộn là tình chưa dám ngỏ

Yêu anh nhưng chẳng thể tỏ bày


Không thể yêu ừ! Riêng em đứng đợi

Chỉ xin làm bến đỗ nơi anh qua

Dẫu biết rằng tàu anh không dừng lại

Nhưng chẳng thể nào mặt đất thiếu sân ga.

Vô thường

Sang dậy cùng đồng nghiệp đi viếng đám tang của vợ con Thầy Tam. Thật đau lòng. Kiếp người quá mong manh.