Thứ Ba, 9 tháng 11, 2010

Truyện của kafka

Franz Kafka

Hồi đó trời còn rất sớm, đường phố trong lành và vắng tanh, tôi đi ra ga. Khi tôi so đồng hồ của tôi với đồng hồ trên tháp, tôi thấy rằng, đã muộn hơn rất nhiều so với tôi đã từng tưởng, tôi phải thật khẩn trương, nỗi hốt hoảng bởi sự phát hiện này làm cho tôi không còn tin vào con đường mình đang đi nữa, tôi vẫn chưa tỏ tường về thành phố này lắm, may quá lại có một người công an đứng ở gần đấy, tôi chạy đến chỗ anh ta và hỏi đường một cách gấp gáp không kịp thở. Anh ta cười và nói: "Cậu muốn ta chỉ đường đi ư?" "Phải", tôi đáp, "bởi vì tôi không thể tự mình tìm được." "Bỏ cuộc đi! Bỏ cuộc đi!", anh ta nói rồi quay đi với những bước chân dài, như thể là những người chỉ muốn cười một mình.
1915
Cổ Nhuế chuyển ngữ từ nguyên bản tiếng Đức

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét