Đêm mưa. Buồn. Nắng cũng buồn. Mưa càng buồn hơn. Mưa là sự tái sinh. Mà sao mình lại khóc? Khóc một mình. Khi phát hiện sự vô tâm và nhỏ hẹp của đồng nghiệp. Ước gì được là hạt mưa. An nhiên. Không buồn. Không vui. Không khóc. Không cười. Danh vọng là phù vân. Nhưng có người không hiểu điều đó. Chữ tâm và chữ tình mới là điều cuối cùng còn lại.
Sáng nay, dây thật sớm đến trường. Lại thấy vui. Đâu đó cũng có đôi đồng nghiệp hiểu mình.
Thứ Hai, 19 tháng 4, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Đến từ một cõi hư không
Trả lờiXóaMai sau về lại cánh đồng hoang vu
Trần gian một cõi bụi mù
Sao còn mang nặng khối u lạc đà
Hồng trần dù có xót xa
Thì xin hãy giữ cho ta chút tình