Cỏ đi Huế về. Quà cho mình là một bó loa kèn. Ôi hạnh phúc quá. Chỉ có Cỏ mới hiểu được mình thích cắm hoa loa kèn tháng 4 như thế nào. Chỉ có Huế và Hà Nội, loa kèn tươi và đẹp. Nắng quá hủy diệt nhưng sắc trắng tinh khôi của loa kèn đã át đi tất cả. Cỏ rất buồn khi trở lại Huế đợt này. Một cú sốc. Một sự thất vọng về tình yêu, về lòng người. Cỏ ơi, dù thế nào vẫn còn có mình đây mà.
Tối qua, đọc lại London với tiếng gọi nơi hoang dã để mai đi dạy. Mình có thói quen ghi rất nhiều những suy nghĩ trong sách mình mua. Mình đã ghi lại lòng mình.
Khi nước mắt con người cạn ráo trước nỗi đau của người khác, khi ấy trái đất hóa thành mồ chôn.
Khi người này đến với người khác mà cẩn trọng, dè dặt, đeo mặt nạ,khi ấy cuộc sống chỉ là một sân khấu.
Khi tôi chỉ sống và không cần đòi hỏi yêu thương, không cần ban cho ai tình yêu thì còn gì đau hơn không?
Đó là những ngày ở Hà Nội. Có rất nhiều tình cảm đẹp nhưng mình không đón nhận và có một tình cảm mình không hề biết. Có linh cảm con gái nhưng không thấy LNL thể hiện mạnh mẽ nên mình chỉ xem như bạn. Ai có hay ngờ, LNL đã viết cho mình vào cuốn sách này :
Love isnt everything for me but can help me overcome everything. Call me if...
Tự nhiên thấy hạnh phúc dù đã rất muộn. Bên kia địa cầu, LNL đang mải mê với luận án văn chương. Mình sẽ đợi cậu về đem chút say mê đến với học trò của mình.
Thứ Ba, 13 tháng 4, 2010
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét